Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 16

 Buổi học trôi qua như mọi ngày, nay Mèo vẫn chưa đi học nên lớp có vẻ thiếu 1 người chuyên giải những bài toán khó. Có ai đó trong lớp ngang Mèo đấy nhưng người đó thì chẳng bao giờ chịu mở lời với 1 ai cả.


Buổi ra chơi buồn tẻ làm cho 2 tiết cuối cũng nhanh chóng trôi qua. Nó ra cổng và chờ Abbu cứ như 1 thói quen. Dường như, nó đã không còn nhớ ngôi nhà thật của mình ở đâu rồi, trừ khi ngày nào đó mẹ nó hiện diện trong căn nhà ấy.


_ Này, lên xe đi.


_ …


Nó vẫn ngó ngơ ngó ngông tìm kiếm Abbu, trong khi Zun thì nhìn nó với vẻ bực mình vốn có trước giờ.


_ Có nghe không hã con nhỏ kia, lên xe mau lên.


_ Mắc cái gì mà tôi phải lên xe của anh.


_ Bộ tôi muốn à, hỏi con Zu ấy, nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian đâu.


Nó chợt nhớ là hôm nay sang nhà Zu xem tập cuối bộ truyện “hai thế giới”, rồi chau mày nghi ngờ gì đó.


_ Thật không ?


_ Không thì thôi, tôi đi.


Nói rồi hắn rồ ga, nó cong chân chạy nhanh lại nắm lấy tay cầm và mở cửa xe, ngồi vào và đóng cửa lại trong khi xung quanh đó, những cặp mắt mọi ngày nhìn nó và Abbu nay bỗng mở to và như đang sửng sốt hơn về những gì họ đang thấy.


Hắn lên ga và phóng xe ra khỏi trường, đằng sau, chiếc môtô của Abbu vừa chạy tới với nhiều dấu chấm hỏi xung quanh.


_ Quậy đi với thằng Zun làm gì thế… [ te…tè…té…te…] alo… sao cơ, ừ, ờ, vậy thì tao về trước, vậy tí 6 giờ chiều mày chở Quậy sang Housestar dùm tao luôn nhé, không thì gọi tao sang đưa Quậy đi… okê.


Abbu nhận cuộc gọi từ Zun và gỡ bỏ mọi suy nghĩ xém được coi là ghen tuông vớ vẫn đi và về nhà.


……….


Buổi trưa lạnh lẽo không khác gì lúc sáng tinh mơ, nó xoa 2 lòng bàn tay mình cho ấm lại rồi cứ nhìn mãi về phía bên đường. Chắc là đang tránh không phải nhìn mặt hắn.


_ Chút nữa, cô với em tôi giữ im lặng dùm, không ngủ trưa thì tôi không làm được gì vào buổi chiều và tối đâu, với lại khi cô về thì gọi tôi dậy biết chưa.


_ …


Nó không thèm trả lời, chỉ huýt sáo mà chẳng ra tiếng, chớp chớp con mắt ngắm những hàng cây ven đường cứ vụt nhanh qua như những gốc cây đang chạy chứ không phải cho chiếc xe của hắn đang lao nhanh.


_ Đã khùng còn bị điếc.


_ Cái gì ? Muốn chết hã tên kia. Mắc cớ gì tôi phải nghe theo anh.


_ Tuỳ cô vậy.


Hắn chẳng thèm chấp nó, lên ga và chạy nhanh hơn, nó thì vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.


….két….kétt…t..t….két….


Dừng trước cửa nhà, hắn mở cửa xe rồi đi thẳng 1 nước vào phòng mình, đóng cửa lại. Trong khi, nó thì đang bỡ ngỡ chẳng biết đường nào mà lần.


Mở nhẹ cánh cửa chính ra 1 xí để nhìn rõ những gì trong căn nhà rộng lớn này. Nó bàng hoàng sửng sốt tròn xoe mắt khi mọi vật xung quanh nó lúc này thật tuyệt hảo.


_ Á, chị Quậy, chị tới rồi, đi, đi lên đây với em.


Zu từ nhà bếp đi lên, con bé bỏ ngay ly nước xuống bàn và chạy đến nắm tay Quậy dắt lên lầu khi vừa thấy nó đang đứng ngây đơ ra nhìn mọi thứ ở nơi này. _ Là lá la, ngồi đi chị, đây là phòng em, hehe, nó hơi bừa bộn 1 xí, chị ngồi ở đấy chờ em mở máy nhé, hehe, chị đóng cửa fic cho em đấy nhé.


Con bé cứ loay hoay mãi mà chẳng để nó nói câu nào.


_ Này Zu, có phải em gọi hắn đưa chị đến đây không ?


_ Không ạ, do anh ấy… à đúng rồi, haha, em bảo anh hai đưa chị đến đây đấy ạ, em đi taxi về trước vì còn dọn dẹp lại phòng của em, hihi, nhưng mà chưa xong thì chị đã tới.


_ Ừ… thế thằng anh của em hay ngủ trưa lắm à.


_ Vâng, anh ấy ngủ rất trễ bởi thế không ngủ trưa thì tối anh ấy chẳng tài nào thức khuya được ạ, mà sao chị lại để ý …


_ Không, tại lúc nãy hắn bảo là 2 chị em mình đừng có làm ồn hắn ngủ không được.


_ Thế ạ, đã thế em mở nhạc maximum cho ảnh khỏi ngủ luôn, lâu lâu chị mới đến đây 1 lần mà thế đấy.


_ Sao cơ, chị mới đến đây lần đầu mà.


_ Đâu có ạ, có lần… à đúng rồi, haha, em quên, chị đến đây lần đầu ạ, hihi,… đây, tập cuối em vừa viết xong hôm qua, chị đọc đi nhé, em đi kiếm gì đó ăn, chắc chị cũng chưa ăn gì mà phải không ?


Nói rồi con bé vội chạy xuống lầu, đứng nói 1 hồi thì chắc con nhỏ nói hết những gì xảy ra vào cái đêm lần đầu tiên nó đặt chân vào ngôi nhà này mất. Con bé đi ngang qua phòng Zun và sẳn ghé vào bàn tính gì đó với thằng anh nói.


_ Anh hai, sao lại nói dối thế, sao lại bảo là em nhờ anh đưa chị ấy về đây.


_ Anh có tí chuyện riêng, tí nữa, khi nào con nhỏ ấy về, sang phòng và gọi anh dậy nhé, giờ thì đi ra cho anh ngủ, nhanh lên.


Nói rồi Zun đẩy nhỏ em ra khỏi phòng rồi khoá trái cửa, lên giường và đeo phone ngủ 1 giấc, chuẩn bị cho buổi chiều nay phải đối mặt với nó và làm trò gì đó chẳng rõ.


……………………


Bên cửa kính, Mèo nhìn khung cảnh xung quanh với vẻ mặt buồn bã hơn cả cái gọi là buồn bã. Mấy hôm nay Quậy nó làm gì mà chẳng đến thăm con bé, cả mẹ cũng chẳng đến và Mèo cũng chẳng biết ba mình bị gì nữa, chắc là nghiêm trọng lắm nên mẹ chẳng có thời gian gọi điện thoại và báo cho Mèo biết. Abbu cũng chẳng ghé qua mà tâm sự cho Mèo nghe về nó trong tình trạng con bé nhắm mắt vờ như đang ngủ, mọi thứ buồn tẻ và chẳng có động lực gì khiến Mèo nở thêm 1 nụ cười.


…cáchhh….


Cửa phòng mở, Mèo không quay lại nhìn vì chắc có lẽ là cô y tá đến để dọn phòng và đưa cho con bé bộ đồ mới để thay thô. Được 1 lúc, chẳng nghe thấy giọng nói nhắc nhở ân cần của cô y tá, Mèo thấy lạ và quay lại xem coi là ai.


_ Áááá…..


Lại cứ như bao nhiêu lần khác, cứ khi gặp tên ấy là con bé như bị trúng bùa mê gì đấy mà không té thì cũng tai nạn khác xảy ra. Con bé lò cò ra cửa sổ và chẳng cách nào nhảy tưng tưng trước mặt Kenty mà về giường, chỉ biết ngồi đấy tròn xoe mắt nhìn cậu ta.


_ Gì thế.


Cậu ấy hỏi như chưa thấy con bé đang ngồi ôm cái chân đau của mình.


_ Đỡ tôi về giường với.


_ Phiền thật đấy.


Nói rồi Kenty bỏ những quyển vở xuống và đi lại, bế con bé lên.


………………………..


“Chuyện gì đang xảy ra thế, tôi đang mơ sao ? Cậu ấy lại 1 lần nữa bế tôi lên. Cảm giác quen thuộc và tim tôi lại tăng nhịp đập trong từng giây. Tâm trí tôi trống rỗng và mọi thứ mờ ảo, hoàng tử… có phải tôi đang nghĩ cậu ấy là hoàng tử của đời tôi… nhưng sao …”…


………………………..


Mọi thứ chợt trở lại như bình thường khi tên ấy đặt Mèo lên giường, rồi thì đưa cho Mèo những quyển vở mà nay trên lớp cậu ấy đã viết đầy đủ hơn hôm trước, chắc có lẽ từ giờ về sau cậu ấy phải thường xuyên lui tới đây theo ý của Abbu rồi.


_ Kenty à, tại sao, không phải là Abbu hay là Quậy hay là…


Kenty vừa bấm điện thoại vừa đưa vào tai Mèo, con bé cầm lấy điện thoại của Kenty mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.


_ Alo, Mèo hã, Abbu nè, dạo này quán đông khách, anh với Quậy phải làm việc suốt buổi tối, chắc chút nữa anh sẽ tranh thủ chở Quậy sang thăm em. Đừng buồn nha, anh có nhờ thằng Kenty đem vở cho em chép bài đấy, mau khoẻ rồi sớm đi học nha. Bye em…


Tít…tít…tít…


Trả lại điện thoại Kenty, Mèo dường như hiểu mọi chuyện và không hỏi thêm gì nữa. Cầm những quyển vở trên tay nhìn về phía Kenty với vẻ cầu cứu.


…………………………


_ Yaaa, hay quá, Zu à, sao khúc cuối em không cho nó biết sự hiện diện của hắn vậy?


_ Dạ, à, chị đọc tiếp đi, rồi sẽ hiểu mà, mà chị đọc nhanh thế, hihi, sắp hết rồi đấy, đọc xong, em với chị vào bệnh viện thăm chị… chị…


_ Mèo…


_ À vâng, chị Mèo nha.


_ Nhưng đi bằng cách nào.


_ Anh hai em đưa đi ạ.


_ Sao cơ, thôi, hay em gọi cho Abbu đi, vì lúc trưa ảnh cũng bảo là khoảng 3 giờ sẽ đến bệnh viện thăm Mèo á.


Zu bỗng tắt ngay nụ cười trên miệng, con bé không muốn khi ở cạnh con bé Quậy nhắc tên Abbu và cả Abbu nhắc tên Quậy. Zu biết mình ích kỉ nhưng con bé không thể nào vui vẻ được khi người con bé thương từng ấy năm lại có thể thích 1 người con gái khác dễ dàng như vậy. Người đó không ai khác lại là người mà con bé thần tượng nhất từ trước tới giờ.


_ Vậy để em gọi Abbu đến đưa chị đi, còn anh Zun sẽ đưa em đi, anh hai nói là cũng muốn đi thăm Mèo nữa, chị Mèo ngồi cạnh anh hai em mà phải không chị ?


_ Ừ, thế em gọi cho Abbu dùm chị nha, chị còn phải về dọn dẹp nhà của ông tướng ấy nữa, không thì tới tháng chị lại không được trả lương, hihi. Chị đọc tiếp đây.


Con bé gật gù và mở cửa phòng đi xuống tầng dưới.


Cạch…cạch…cạch…. _ Vậy à, không sao, em cứ gọi Abbu tới đi, để anh hai tính.


_ Anh hai biết em không thể chịu nổi khi thấy 2 người ấy đi chung mà, hít.


_ Biết rồi cô nương, gọi nhanh đi.


Con bé lại làm mặt buồn mở máy và gọi cho Abbu.


…………………………

…………………

……………


_ Giảng bài à.


Kenty có vẻ chưa từng nghĩ đến chuyện đấy, 1 người thông minh như Mèo thì nhìn vào đã hiểu rồi, sao lại cần giảng lại cơ chứ.


_ Cậu giảng bài cho mình đi, mình ngồi đọc lại tất cả đau mắt lại buồn ngủ nữa, được không ?


Con bé có vẻ rụt rè nhưng cái khao khát được xít lại gần tên ấy hơn lại làm con bé dũng cảm được đôi chút.


Kenty đi lại và ngồi cạnh Mèo. Tim của con bé lại đập loạn cả lên, Mèo cố gắng dồn nén cảm xúc và bỏ ý định sẽ dành tình cảm của mình cho “ai đó” tập trung nghe cậu ta giảng bài.


_...


_...


_...


Gần 15 phút trôi qua, Kenty chẳng hé môi, chỉ cầm bút và khoanh tròn những trọng điểm cần thiết cho kiểm tra rồi ghi kèm chú thích những gì cậu ấy viết tắt và kí hiệu, xong thì đóng tập vở lại…


_ Rồi đấy.


Ngắn gọn, gương mặt lạnh tanh ấy đi ra ghế salon và đeo tai nghe, nhắm mắt mà cảm nhận những giai điệu từ bài hát cậu ta đang nghe.


………….


“Cậu chỉ có thể giúp mình đến thế thôi sao ? Sao lại mang cho mình những cảm giác mà trước giờ mình chưa từng có ? Sao lại đến với mình mà lại lạnh nhạt với mình ? Mình có thể im lặng lắng nghe cậu nói, mình không muốn là người nói và cậu lại là người lắng nghe, mình không để lại được gì trong tâm trí cậu cả. Cái cảm giác thất vọng khi tay mình vừa với tới thứ gì đó nhưng bất chợt nó lại xa mình ra, mãi như thế, cảm giác ấy khó chịu lắm.”


Mèo hét lớn …


_ Yaaa… này…


_...


_ Kenty, cậu có nghe mình nói không vậy ?


Kenty dừng nhịp chân và tháo tai nghe xuống, vẫn nhắm mắt như chờ đợi Mèo nói xong và tiếp tục nghe mà không cần phải trả lời.


_ Từ… từ ngày mai, cậu… cậu… đừng đến đây nữa.


Tên ấy mở mắt ra 1 lúc, rồi lại nhắm mắt lại, đeo tai nghe và vẫn như chưa nghe thấy gì.


Mèo bực tức, con bé nằm xuống, đắp lớp chăn lên người và ấm ức không nói được lời nào nữa. Mắt con bé cay cay và đỏ lên nhưng con bé không khóc, cố gắng nhắm mắt và đi vào giấc ngủ thật mau. Nhà Zun lúc này …


_ Quậy đâu rồi Zu.


_ Dạ, dạ, anh hai nói là anh hai chở chị Quậy đi trước, bảo em đợi anh đến và cùng anh đi tới bệnh viện sau.


_ Ờ … vậy à … vậy em lên xe nhanh đi.


Abbu có vẻ khó hiểu, cậu ấy lo lắng gì đó, trước giờ Zun có bao giờ lại tình nguyện chở con gái như thế, mà đằng này là người hắn ghét nhất nữa. Rồ ga,…


_ Bám chắc nha, em mà rớt xuống đường là anh chạy luôn đấy.


_ Plè, em mà rớt xuống cũng kéo anh theo. Nhưng mà… anh… chạy chậm thôi nhé.


_ Sao thế, sợ hã nhóc cứng đầu.


_ Sao cơ, em mà cứng đầu à, không phải là sợ, nhưng mà … anh chạy chậm thôi.


_ Ờ.


Abbu quay lại mỉm cười với Zu, con nhỏ đỏ mặt và nắm chặt áo của Abbu, cậu ấy theo hướng đến bệnh viện và lên ga đưa Zu đi.


………………………


Trên chiếc SSC …


_ Này, sao bảo là Abbu sẽ đến mà.


_ Abbu đưa Zu đi sau, cô thắc mắc làm gì, sợ em tôi cướp lấy người cô yêu à.


_ Cái gì hããããã. Cái gì mà là người tôi yêu, anh đừng có nói bừa, hứ, đúng là giun đất.


_ Gì mà giun đất hã, cô mà nói nhiều tôi thả cô giữa đường thì không biết đường mà về đấy biết không hã. Trật tự tí đi, chẳng qua Zu nó muốn hóng gió, ngồi xe hơi thì ngột ngạt quá. Được chưa hã.


_ Ừ thì, ờ, tôi cũng đang thấy ngột ngạt nè, nhìn anh cứ như là động vật lưỡng tính ấy.


Hắn tức điên người nhưng cố kiềm chế, không thèm chấp nó và lên ga chạy thật nhanh.


………………..


“ Anh hai vì em mà mới chịu đựng con nhỏ này đấy nhá, không thì bây giờ nó đã ngồi lề đường cầu cứu người đi đường rồi. Lấy hết những khoảng thời gian 2 đứa nó bên nhau, em phải tranh thủ mà tiếp cận cái thằng không có mắt nhìn con gái kia đi. Không thì công sức anh hai lôi con này đi là công cốc đấy”.


Hắn nghĩ thầm và quay sang nhìn nó cười đểu.


_ Gì thế hã, anh đưa tôi đi đâu đấy.


_ Thực hiện lời hứa.


_ Lời hứa gì ?


_ Cô nói nhiều quá, im lặng tí đi may ra mức độ tôi ghét cô nó theo chiều hướng đi xuống, cô nói mãi thế thì nó tăng vùn vụt đấy, biết không hã.


_ Anh …


Nó bực bội mà không biết làm gì hơn, cầm cặp và đánh vào đầu hắn.


_ Này…. Có dừng lại không hã, tôi đang lái xe đấy, cái con khùng này… dừng lại …


Lỡ ngày nào đó tụi nó yêu nhau thì thế nào nhĩ ? Trái đất này sẽ thay thế chổ cho mặt trời mất, có lẽ thế.


…………………….


Trời về chiều trông u uất hẳn, gió thổi nghe “đắng” cả tai, Mèo vẫn ngon giấc và tên ấy vẫn ở đó, không nghe nhạc cũng không ngủ mà đang chăm chú nhìn con bé.


Kenty đi lại, kéo chăn đắp kín người của Mèo, nâng nhẹ cái chân bị thương của Mèo đặt cho ngay ngắn và cũng trùm kín. Cậu ấy vuốt nhẹ mái tóc của con bé và nở 1 nụ cười.


Cái nụ cười đúng chất 1 nụ cười thật sự.


_ Ngủ ngon nhé, từ ngày mai, tôi sẽ không đến đây và chăm sóc cô nữa. Đừng bao giờ té ngã khi thấy tôi, lúc ấy tôi không thể bỏ mặt cô ở đấy mà không giúp cô được. Tạm biệt.


…o.O.o…


.


Có con bé ở đó…


Và tên ấy mở lời…


Những câu nói đầu tiên gần 5 năm qua…


Không phải 4 từ mà rất rất rất nhiều từ…


Nụ cười…


Cái nụ cười của 1 người con trai thực sự sau 5 năm…


Gió như ngừng thổi “nghe” cậu ấy…


Không khí như ấm lại …


Mọi thứ dường như biết điều đó…


Riêng con bé…


Cái người cần nghe những lời đó…


Thì lại chẳng biết chuyện gì đang xảy ra …


Chẳng biết được sự thay đổi của ai đó…


Là do chính con bé ấy gây ra …


.


…o.O.o…


Có những điều không cần nói ra.

Có những khoảnh khắc lạ kì lại xảy đến.

Có những cảm nhận từ con tim.

Có những nụ cười làm trái đất quay ngược vòng.

Và có những trái tim đang cách nhau vài nhịp đập.


…o.O.o…


Có đôi lúc, cậu ấy tự hỏi mình vì sao lại lạnh nhạt với thế giới này. Vì mẹ hay vì ba hay vì cậu ấy quá yếu đuối để có thể sống như bao người khác. Gặp 1 người con gái, cô ấy đơn giản, cô ấy rụt rè và ít nói không kém gì chính cậu ta, cũng không xinh đẹp lộng lẫy như những nàng tiên trong truyện cổ tích nhưng … cậu ta luôn phải bảo bọc và che chở cho người con gái đó mà không thể làm ngơ như cậu đã từng làm ngơ với mọi chuyện trên thế gian này.


Mọi chuyện được đơn giản hoá đi vì cậu ấy biết rằng, đó là “phản xạ”, phản xạ từ đâu đó dưới bờ vai bên trái, phản xạ mà chính cậu ấy cũng chẳng thể nào điều khiển được nó. Vì đơn giản đó được gọi là “phản xạ” mà thôi. Dừng trước cổng bệnh viện, Abbu và Zu cùng nhau đi vào. Con bé đang lo lắng vì khi gặp nó trong bệnh viện, Abbu có bỏ mặt con bé mà quấn lấy nó.


_ Anh Abbu, chị Quậy thường đến nhà anh không ?


_ Ừ, Quậy giúp việc nhà anh, hầu như gặp nhau cả ngày, mỗi tối anh đưa Quậy về nhà thờ ngủ với các seur.


_ …


Con bé cúi mặt xuống đất mà đi, lâu lâu lại nhìn xung quanh, né tránh không để Abbu thấy con bé đang buồn.


CỐc…cốc…cốc…


_ …


Có vẻ im lặng, Abbu mở cửa phòng rồi bước vào cùng Zu.


_ Không ai ở đây xem chừng chị ấy à ?


_ Anh không biết nữa, thằng Kenty nó đâu mất tiêu rồi, anh bảo nó ở đây chăm sóc Mèo mà. Còn thằng Zun với Quậy đâu sao chưa tới nữa, nó đi xe 4 bánh mà còn chậm hơn xe 2 bánh nữa à.


Hai đứa vào trong và đóng cửa lại, Mèo vẫn đang ngủ nên cả 2 im lặng không nói thêm lời nào nữa. Abbu nhìn đồng hồ ngó mãi ra cửa, còn Zu thì nhìn cậu ta với hy vọng rằng ánh mắt cậu ta sẽ hướng về mình dù chỉ 1 lần. Nhưng không …


………………………………………… Chiếc xe SSC vẫn lao nhanh trên quốc lộ, nhà cửa thưa dần, cho tới khi cả 2 đứa nó đến 1 vùng đất lạ, hắn dừng lại bên 1 con sông lớn.


_ Đây là đâu thế hã, tên kia?


_ Cô không cần biết, xuống xe đi.


Hắn mở cửa xe và bước xuống, mang trên vai cái balô mà hắn vẫn thường mang đi lại gần bờ sông, ngồi trên bãi cỏ và đợi nó. Lúc này quả thật nó không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nó thử tin hắn 1 lần xem thế nào. Đi lại gần hắn, nó ngồi cạnh hắn trên bãi cỏ, mọi thứ như đang dừng lại, tạo nên 1 bức tranh. Một người con trai, 1 người con gái, con sông lớn, những ánh đèn hiếm hoi còn được mở quanh đó. Không gian yên tĩnh và dường như gió cũng ngừng thổi.


_ Chuyện gì, nói đi, lời hứa gì ? Anh mà cũng có chuyện nói với tôi à?


_ Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng yêu cầu cô đừng có gây chiến được không? Con gái gì mà hung dữ vậy hả, ngồi yên đó đi, chờ tới khi tôi nghĩ ra tôi sẽ nói cho cô nghe.


Nó không nói thêm lời nào, đứng lên và định bỏ đi.


_ Cái này, chắc sẽ giữ chân cô lại chứ ?


Hắn cầm trên tay quyển nhật ký quen thuộc. Nó nhận ra rồi tròn mắt ngạc nhiên, quay ngược lại và lấy lại quyển nhật ký của nó.


_ Đâu ra mà anh có ?


_ Cô không thể ngồi xuống à, chuyện này, khó nói lắm và hình như cũng là lần đầu nói ra.


_...
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29 Tap 2
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .